Hai mươi lăm năm khấn dòng – một phần tư thế kỷ – không được đo bằng những con số, cũng không thể đo bằng thành quả hữu hình. Nó được đo bằng nhịp đập của trái tim: trái tim gắn bó với Đức Kitô và Giáo hội, ngày qua ngày, trong những bổn phận nhỏ bé nhất.
Hai mươi lăm năm không phải chỉ là một cột mốc để nhớ, mà là một bằng chứng: rằng ân sủng của Thiên Chúa đủ cho ta. Không phải chúng ta đã trung thành cách trọn hảo. Nhưng chính Người đã trung thành cách không mệt mỏi. Không phải chúng ta đã yêu cách vẹn toàn. Nhưng chính Người đã yêu chúng ta cho đến cùng.
Trước mầu nhiệm thẳm sâu này, tôi thấy mình như người hành hương, đứng trước ngưỡng cửa thánh thiêng của lòng trung tín. Người chị em của tôi, hôm nay trở thành chứng nhân lặng lẽ của ân sủng.
Tôi thầm nghĩ: phải chăng chính trong sự lặng thinh ấy, vẻ đẹp đích thực của đời thánh hiến mới được hé mở? Bởi vì đời dâng hiến không phải là một cuộc trình diễn. Đó là một cuộc sống hiến dâng từng ngày, âm thầm và kiên nhẫn, trong những bổn phận không tên, trong những hy sinh không ai thấy, trong những lời cầu nguyện không ai nghe.
Nếu phải tìm một hình ảnh cho hai mươi lăm năm này, tôi sẽ nghĩ đến hình ảnh của ngọn nến nhỏ.
Không rực rỡ như pháo hoa. Không ồn ào như tiếng kèn. Chỉ là ánh sáng dịu dàng, bền bỉ, kiên trì.
Cháy dần, cháy mãi, cho đến giọt sáp cuối cùng.
Hai mươi lăm năm trung tín, không phải chỉ là một thành tích để trình bày. Đó là một chứng từ cho thấy: Thiên Chúa vẫn đang đồng hành, vẫn đang yêu thương cách kiên nhẫn, vẫn đang nâng đỡ từng ngày. Nếu có một lời nào để tóm gọn hai mươi lăm năm ấy, có lẽ chỉ cần thốt lên: Tạ ơn.
Tạ ơn vì những buổi sáng tinh mơ thức dậy đọc Kinh Thần Vụ, khi mắt còn ngái ngủ.
Tạ ơn vì những ngày lao nhọc với công việc, đôi khi chán nản, đôi khi chẳng thấy thành quả.
Tạ ơn vì những khi mệt mỏi, khô khan, nhưng vẫn bám lấy Chúa, như cây nho khô héo vẫn bám lấy thân nho.
Tạ ơn cả vì những vấp ngã, những yếu đuối, những lúc muốn bỏ cuộc – để rồi lại được chính ân sủng Chúa đỡ nâng.
Hôm nay, trước mầu nhiệm 25 năm khấn dòng của người chị em, tôi nhận ra: ơn gọi không chỉ bắt đầu bằng một lần thưa “xin vâng”, mà là muôn vàn lời “xin vâng” mỗi ngày. Không phải chỉ thưa “xin vâng” vào ngày lễ trọng đại, với áo dòng mới tinh, với tâm hồn đầy hứng khởi.
Mà còn phải thưa “xin vâng” trong những ngày rất bình thường – khi công việc nặng nhọc, khi tinh thần chùng xuống, khi lý tưởng tưởng chừng mờ nhạt đi giữa bộn bề đời thường.
Hai mươi lăm năm – không chỉ là một con số. Đó là hai mươi lăm năm mỗi ngày nói lại lời “xin vâng” với Chúa. Hai mươi lăm năm sống giữa những thăng trầm của đời tu: niềm vui và nước mắt, hy vọng và thử thách, bình an và cả những hoang mang lặng lẽ. Hai mươi lăm năm, không phải nhờ sức người, mà là nhờ ân sủng Chúa nâng đỡ từng bước đi.
Nhìn người chị em hôm nay, tôi thấy: đời tu không phải là một cuộc đua, mà là một hành trình đồng hành. Đồng hành với Chúa – qua từng biến cố đời mình. Đồng hành với chị em – trong cùng một mái nhà cộng đoàn, dù khác biệt, dù giới hạn, nhưng cùng chung một tình yêu.
Hai mươi lăm năm là một cột mốc đáng nhớ. Nhưng hơn thế nữa, đó là lời mời gọi tiếp tục bước đi. Bước đi không mỏi mệt. Bước đi trong hy vọng. Bước đi trong niềm xác tín rằng: Những gì Chúa đã khởi sự nơi mỗi người, thì Ngài cũng sẽ hoàn tất cách tốt đẹp
Trong dịp mừng Ngân Khánh Khấn Dòng của người chị em, tôi mong ước mỗi người không chỉ dừng lại ở việc chúc mừng, nhưng còn để cho chính mình được “đánh động” bởi ơn trung thành. Bởi ở đâu đó trong trái tim mỗi người, cũng có những lời khấn, những ước nguyện, những lời hứa đã từng thốt lên với Chúa.
Và có lẽ, lời mừng đẹp nhất tôi có thể dâng cho người chị em hôm nay, chính là lời cam kết thầm lặng: “Con cũng xin được trung thành với Ngài, từng ngày, từng phút, từng hơi thở.”
Xin cho chị và tôi, chúng ta tiếp tục thắp sáng ngọn nến nhỏ của mình, bằng tất cả lòng yêu mến.
Và tin rằng, trong mắt Chúa, ánh sáng nhỏ bé ấy đủ để soi sáng cả một thế giới./.
M.Mad