LÁ THƯ GỬI BÀ CON GIỮA MÙA NƯỚC LỚN

Hội dòng Suy Tư-Tản Mạn

Gửi bà con thương mến,

Con ngồi ở một nơi không mưa, không gió, không nước ngập đến đầu gối… mà lòng cứ hướng về quê mình, nơi những cơn mưa lũ mới vừa đi qua đã kéo theo bao điều xô lệch. Những hình ảnh nước dâng, nhà chìm, đồ đạc trôi lềnh bềnh cứ hiện lên trước mắt, làm con thấy nghèn nghẹn như chính mình đang đứng trong dòng nước ấy.

Thương thì thương lắm.
Mà lo thì lo không kém.

Con biết, nói “đừng lo” vào lúc này nghe có vẻ… vô duyên thật. Bão đã đến, nước đã lên, thiệt hại đã thành hình, tiếc nuối cũng chẳng gom lại được gì. Nhưng con vẫn muốn gửi đến bà con một cái ôm tinh thần – xa xôi mà chân thật – rằng mình không cô đơn đâu. Ở rất nhiều nơi, vẫn có những trái tim hướng về vùng lũ, trong đó có trái tim nhỏ bé của con.

Mỗi lần bão lũ ập đến, nhìn bà con đội mưa, lội nước, di dời từng bao gạo, từng con gà, cái nồi, cái xoong… tự nhiên con thấy thương đến đứt ruột. Thương cái cảnh lam lũ bao đời chưa kịp nghỉ ngơi. Thương cả cái dáng của những con người cười mà nước mắt lưng tròng: “Thôi, còn người là còn của.”

Thiệt hại thì ai cũng thấy. Nhưng điều khiến con xúc động hơn cả… chính là những điều không bị nước cuốn trôi: Cái tình hàng xóm bưng nồi cháo nóng sang cho nhau. Những chiếc áo mưa chia đôi. Một cánh tay kéo người khác lên chỗ cao hơn. Bà con dù ngập sâu vẫn tranh thủ dọn cho hàng xóm vì “tui rảnh tay hơn”. Các em nhỏ gom mì tôm trong “kho báu” của mình chia lại cho bạn…

Những ngày thế này, ai cũng nghèo đi một chút nhưng lại giàu lên rất nhiều – giàu lòng, giàu thương, giàu sức mạnh.

Bà con ơi, con biết mình không thể có mặt tại đó để phụ dọn một góc sân, kê lại cái tủ, hay bưng một thau nước mưa đổ đi. Nhưng con hứa sẽ ở cùng trong lời cầu nguyện, trong sự quan tâm, trong trái tim luôn nhớ về miền đang oằn mình vì lũ.

Con cũng mong bà con đừng trách trời, đừng giận đất. Thiên nhiên có khi dữ dằn, nhưng cũng rộng lượng lắm. Sau bão, trời sẽ lại trong. Sau lũ, mầm xanh sẽ mọc. Sau mất mát, người mình lại có dịp thương nhau hơn.

Bây giờ có thể khó khăn, nhưng xin bà con đừng nghĩ mình cô đơn.

Vì ở ngoài kia – từ Hà Nội, Sài Gòn cho đến những miền xa – có rất nhiều người đang nhìn về quê mình bằng ánh mắt thương mến. Có chị em trong các nhà dòng đang hồi hộp chờ tin nhà. Có người trẻ đang gom từng chút tiền nhỏ để gửi hỗ trợ. Có những lời cầu nguyện lặng thầm tin rằng: bà con sẽ đứng vững, như mọi lần trước đây.

Vậy nên… giữ nhau nha bà con! Giữ sức, giữ bình tĩnh, giữ hy vọng. Giữ lấy nụ cười – dù có hơi ướt. Giữ lấy nhau – dù chỉ bằng một câu hỏi: “Ổn không?”

Và khi trời hửng nắng, con tin bà con sẽ lại: phơi áo, dọn sân, dựng lại bức tường sụp, trồng lại luống rau mới… và cười thiệt tươi mà nói: “Qua rồi! Rứa là qua rồi!”

Nhờ bà con mà đất nước này vẫn luôn đẹp, không phải vì cảnh, mà vì người.

Thương thật nhiều, và cầu chúc bình an cho từng mái nhà.

Một người gửi chút nắng từ xa

Tin liên quan: